Có những nỗi buồn...anh không thể nói ra
Có những nỗi buồn... chỉ thoảng qua nhè nhẹ
Có những nỗi buồn... tưởng chừng như rất khẽ
Nhưng nó làm..... đau nhói...... con tim
Có những nỗi buồn...làm anh phải rơi lệ
anh muốn mượn... hơi men... ly rượu đắng
Anh mong rằng... nỗi buồn... sẽ phẳng lặng
Xóa tan hết... bao sâu lắng... trong lòngCó những nỗi buồn... ai có hiểu cho chăng?
Nỗi buồn đó... như mây giăng khắp lối
Có những nỗi buồn... nỗi buồn.... không thể nói
Chính nó làm.... đau nhói...... trái tim anh
Nỗi buồn nào.... anh không thể gọi tên
Ai có hiểu.... có thấu chăng...... người hỡi
Mong... mong rằng..... người sẽ không trách tội
Vì nỗi buồn...... anh chẳng thể nói ra Có những nỗi buồn...... mà anh muốn xóa nhoà
Nhưng... chao ôi!!! người ơi!!! Sao khó quá!!!
Nỗi buồn ấy... nào đâu như chiếc lá
Khi úa vàng... gió cuốn... lá bay đi???
Có những nỗi buồn.... nó in thấm trong đầu
Ngàn đời sau..... chẳng thể nào... xóa nổi
Nỗi buồn đó.... ngàn đời.... không thể nói
Hỏi thử rằng..... người có hiểu cho chăng?Có những nỗi buồn..... như nhện lưới... đan giăng
Rối tơ,rối vò... băn khoăn... không lối thoát
Nỗi buồn đó... dường như.... làm.... tan nát
Trái tim anh.... đang.... rỉ... máu.... vì buồn
Nỗi buồn nào.... mà chẳng có cội nguồn
Nhưng tại sao..... anh buồn.... anh không rõ
Nỗi buồn nào.... ai ai mà chẳng có
Chỉ khác là nguồn gốc.... có hay không?
Nỗi buồn này...... sao lạnh giá cõi lòng
Buồn.... buồn lắm.... cả lòng anh.....tái tê
Nỗi buồn đau..... tưởng chừng....... như tê dại
Rơi rớt hoài... rơi rớt.......... những.......... niềm....... đau!!!